Ngày 2: Hải Vân-thiên hạ đệ nhất hùng quan, Làng Vân và Lăng Cô
Hải Vân quan được tờ Guardian bình chọn là 1 trong 10 cung đường đẹp nhất hành tinh nên mình không thể bỏ qua được. Dậy sớm 5h ra biển ngắm bình minh, ăn sáng, nghiên cứu kĩ lưỡng đường đi nước bước nhờ anh google map. 7h xuất phát từ khách sạn cũng với chiếc Si hôm qua, băng băng ngang qua thành phố, đi cầu Trần Thị Lý, chạy thẳng Duy Tân, rẽ qua Nguyễn Hữu Thọ, Nguyễn Tri Phương, đi tiếp Điện Biên Phủ rồi từ đây chạy thẳng 1 mạch qua Tôn Đức Thắng, Nguyễn Lương Bằng là tới chân đèo. Chưa quen đường nên mình mất cả tiếng đồng hồ mới tới được chân đèo. Kiểm tra xăng xe lại lần cuối trước khi lên đèo và thẳng tiến.
Từ chân đèo đi tầm 2-3 km bên tay phải đường có quán café nhỏ mà theo nghiên cứu mình biết chỗ này là để gửi xe đi làng Vân, một cái làng nghe nói là rất đẹp, hồi xưa đây là làng của người bị mắc bệnh phong nhưng nay đã khỏi hẳn rồi và người dân cũng đã chuyển đi nơi khác nên ở đây hiện nay gần như không ai sinh sống trừ mấy anh biên phòng và một vài ngư dân. Đường đi xuống làng Vân thì gần giống như đường mình đi mũi Nghê hôm qua nhưng ít dốc hơn, dễ đi hơn có điều xa hơn đi lâu hơn, vừa đi vừa ngắm mình mất hơn 1 tiếng. Cụ thể đường đi mình xem ở bài này. Mình thích nhất là đi đoạn đường tàu, cứ cảm giác như mình đi giữa chốn hoang vắng thời xưa. Trên đường đi nhìn xuống bãi biển cứ như mình là Robinson, cảnh đẹp tuyệt vời.
Ảnh: Foody
Xuống đến bãi biển thì cảnh không có ít đẹp hơn, bãi cát dài trắng cùng với hàng dừa rủ bóng, lá dừa khô, là phi lao tô điểm bãi cát thêm sống động. Chỉ tiếc không đem theo cái võng chứ móc võng ở đây làm 1 giấc cứ gọi là không muốn dậy. Ngày mình đi sóng biển khá to nên không tắm được, mình chỉ đi dạo dọc theo bãi biển, bãi đá cũng mất hơn 1 tiếng đồng hồ, có gặp nói chuyện với mấy anh biên phòng một chút, mấy anh bảo chỗ này mua hè thanh niên hay rủ nhau xuống đây cắm trại qua đêm lắm nhưng mùa nay mưa nắng thất thường nên ít. Lúc này là hơn 10 giờ rồi, đi nhiều nên cũng đói, mà mình đã tính trước rồi, xách định cả ngày này là lang thang trên đèo nên đã chuận bị theo đồ ăn, kiếm một bóng dừa mát, lấy đồ ra vừa ngồi ăn vừa ngắm biển, bây giờ thì chính xác là Robinson rồi, haha.
Ảnh: foody
Ăn xong, ngủ một giấc đã đời tới gần 12h, lại lục đục leo lên lại, lên tới chỗ để xe là gần 1 giờ chiều, mùa mưa nhưng cũng khá là nắng, ít mây. Tiếp tục hành trình mình chạy thẳng 1 mạch gần 20p lên giữa đèo luôn, có dừng lại chụp ảnh 1 vài chỗ thôi. Lưng chừng đèo, phóng tầm mắt về phía vịnh Đà Nẵng rất đẹp, có thể bao quát toàn bộ thành phố Đà Nẵng xa xa, nhìn xuống chân đèo là khung cảnh bãi biển Làng Vân hoang sơ, tuyệt đẹp.
Đúng với tên Hải Vân, ở trên này vừa thấy biển vừa có mây bay ngang người. Ở giữa đèo, chỗ phân chia địa phận Huế và ĐàNẵng, có nhiều nhà cổ và lô cốt của pháp xây dựng thời chiến tranh nay đã hoang phế trở thành di tích. Đứng ở đây, một ngày đẹp trời, có thể phóng tầm mắt về phía Đà Nẵng để thấy một thành phố xa xa chìm trong nắng vàng, phóng mắt về phía Huế sẽ thấy một nửa con đèo quanh co, uốn lượn như muốn ôm trọn núi và biển, xa xa là vịnh biển Lăng Cô quyến rũ trong nắng.
Từ đây, đi theo một con đường xi măng nhỏ, khá dốc và ngoằn nghèo dài khoảng 5km là lên tới đỉnh núi, ở đây có thể cảm nhận được mình đang đứng trong mây, từng đám mây bay lướt qua người, ướt ướt, lành lạnh. Đi tiếp 1 đoạn sẽ thấy 1 đồn biên phòng có 2 con chó, một con rất dữ, 1 con rất hiền.
Xuống đỉnh núi, chạy về phía Huế tầm 3km sẽ gặp 2 khúc cua khỉu tay liên tiếp, sẽ có một đường dẫn đi bãi Chuối, đường này người ta mới làm lại nên đi rất tốt tuy nhiên khu vực này rất hay sạt lở nên đi vào mùa mưa phải đặc biệt cẩn thận, đi theo đường này khoảng 5 km thì hết đường nhựa, phải dựng xe đi men theo đường núi để xuống bãi biển, vì đoạn này còn ở trên núi cao nên đường đi xuống sẽ khá xa, mình còn tính đi Lăng Cô nữa nên quyết định không leo xuống.
Thế là quay trở lại đường chính, nhắm thẳng hướng Lăng cô thẳng tiến. Đi khoảng 20p là tới Lăng Cô, đứng đoạn chân đèo ngắm xuống Lăng Cô phải nói là quá đẹp, các bạn thông cảm là cái điện thoại cùi của mình không thể truyền tải hết vẻ đẹp đó được.
Nhưng khi xuống tới Lăng Cô mình chả biết đi đâu cả, có vào 1 quán ăn bánh lọc Huế, ngon cực kì mà nước chấm cay quá, chảy nước mắt. Rồi cũng kiếm được đường ra bãi biển, nhưng có cảm giác là đứng trên đèo xem đẹp hơn. Dạo Lăng Cô chưa được một tiếng vì chẳng biết đi đâu cả, ghé mua một ít mè xửng Huế về làm quà rồi quay trở lại đèo.
Khoảng hơn 3h chiều là lên lại được đỉnh đèo, lúc này đỉnh mây đã phủ kín hết cả, như đỉnh Bàn Cờ hôm qua, chả nhìn thấy đường mà chạy, có mưa nhỏ nữa. Nhưng qua khỏi đỉnh đèo đi 1 đoạn là bắt đầu trời nắng hửng trở lại, đi thật chậm để ngắm thật kỹ thêm một lần nữa vì chẳng biết bao giờ mình mới đi lại lần nữa. Gần 5h chiều là mình về đến khách sạn.
Theo đánh giá của mình về độ hiểm trở thì đường đi đèo Hải Vân dễ đi, chỉ ngang đèo Khâu Phạ chứ thua xa Mã Pì Lèng nhưng cảnh thì chẳng thể nói nên lời, rất đẹp, một vẻ đẹp hòa quyện giữa núi, biển, thành phố mà mây trời. Còn các cung đèo đèo Tây Bắc thì mang một vẻ đẹp khác là vẻ đẹp của sự hùng vĩ, ngoạn mục của trùng trùng điệp điệp núi đồi.
Sau khi nghỉ ngơi ăn tối, khoảng 8h tối mình lại xách xe chạy lên chùa Linh Ứng vì nghe nói buổi tối lên đây ngắm thành phố rất đẹp, đúng là đẹp thật, lên đây buổi tối mới thấy vì sao người ta gọi Đà Nẵng là thành phố ánh sáng, những cong đường, những cây cầu, những tòa nhà,…hình như tất cả đều được sắp xếp một cách có chủ đích tạo nên một bức tranh lấp lánh, sống động. Cái điện thoại cùi của mình chụp buổi tối chả thấy cái gì nên mạn phép lấy một cái ảnh của người ta. Ngắm chán chê rồi về khách sạn ngủ thôi.
Nguồn: Internet
NGÀY 1: Khám phá Sơn Trà - Ngũ Hành Sơn
NGÀY 3: Cù lao Chàm
NGÀY 4: Cù lao Chàm - Hội An
NGÀY 5: Đường lên tiên cảnh - Bà Nà
0 nhận xét: